3/1/2012, 6:08 pm
Dạo này rảnh rỗi ngồi biên soạn lại tập truyện của em gái. Mọi người đọc nha!
Phần thứ nhất: Sự xuất hiện của người phụ nữ lạ và cái chết bí ẩn của đôi trai gái!
Phần thứ nhất: Sự xuất hiện của người phụ nữ lạ và cái chết bí ẩn của đôi trai gái!
Mai mình update nốt nhá Tối nay làm việc khác cáiMưa tầm tã, mưa trút xuống như muốn làm lụt cả khu làng. Có một người phụ nữ đi lang thang trong mưa. Cô không biết mình đang đi đâu và về đâu giữa đêm tối mịt mờ này. Người phụ nữ ấy đang mang trong mình đứa con chưa đầy 8 tháng. Bố đứa trẻ không cần mẹ của nó và cũng không cần đến nó luôn. Cô đi trong mưa... rồi bất chợt…
- Rầm!!!
Một tiếng sấm nổ vang trời! Người phụ nữ ấy bỗng đau bụng quần quại. Giữa cái hoang vu của đêm khuya, nơi heo hút không một bóng người cô không biết kêu ai và gọi ai nữa, mà có chăng thì cô cũng không còn đủ sức mà để gọi. Cô cố gắng lê người dựa mình vào một gốc cây ven đường. Cô sắp sinh!!! Mọi ý nghĩ và cố gắng lúc này của cô là làm sao để cứu đứa bé, và cô đang cố gắng làm điều đó. Nhưng, dường như ý nghĩ ấy quá là xa vời, cô kiệt sức và ngất lịm đi trong đêm tối. Khi tỉnh dậy, cô thấy trời đã sáng và cô đang được nằm trong trạm xá. Mắt cô dần mở ra và dường như mọi thứ lúc này đều lạ lẫm.
- Đây là đâu, sao tôi lại ở đây.
- Trạm xá chứ đâu! Hình như cô không phải là người vùng này? – Một người phụ nữ đang bế con nằm bên giường cạnh nói vọng sang.
- Vâng! – Cô nhỏ nhẹ trả lời.
Rồi cô bắt đầu nhìn xung quanh, hình như cô đang hoang mang và nghĩ một về điều gì đó. Cô cho tay xuống bụng mình. Bỗng cô thét lên một tiếng rồi gục mặt xuống:
- Hả, s..ao t..h..ế n..ày? Co…n …tô…i…đ.âu?
Hai dòng nước mắt của cô rơi xuống ướt đẫm chiếc gối mà cô đang ôm. Lúc đó, một người y tá bước vào tiến đến bên cạnh cô. Bàn tay của y tá đặt lên vai cô nói giọng trầm xuống:
- Cô tỉnh dậy rồi à? May mà cô không sao, còn đứa bé, tôi xin lỗi! Chúng tô đã cố gắng hết sức nhưng không cứu được đứa trẻ.
Cô không nói gì, ngoảnh mắt nhìn về khoảng không gian thăm thẳm ngoài kia. Lúc này mọi người đều hiểu cô đang rất buồn, và thật sự cô đang rất sốc. Một cú sốc tinh thần lẫn thể chất mà con người ta khó có thể vượt qua được. Và rồi cô cứ ngồi thế ngồi thế. Sáng hôm sau không một ai ở trạm xá thấy người phụ nữ ấy đâu cả. Không ai biets cô là ai, từ đâu đến và đi lúc nào nữa, ngay cả người đưa cô vào mọi người cũng không còn nhìn thấy người đó đâu nữa luôn.
Từ lúc cô gái xuất hiện và ra đi, người ta cứ nghe thấy tiếng khóc đêm đêm bên gốc cây đa đầu làng, nơi mà cô gái ngất đi đêm hôm nọ. Họ cho rằng đó là tiếng khóc của đứa bé bị chết khi mẹ nó sinh nó ra tại đó. Người ta lại đồn nhau rằng, khi một người mang thai, luôn luôn có một linh hồn đi theo bà mẹ, lúc đứa bé đó được sinh ra thì linh hồn ấy sẽ nhập vào đứa bé và trở thành một con người khác. Và ở đây, dường như chính là linh hồn, hồn ma của đứa bé chết đi khi sinh ra. Những linh hồn nào mà nhập vào đứa bé chỉ được một thời gian ngắn, mặc dù đã trở thành linh hồn của đứa bé, nhưng nó sẽ mai dai dẳng tìm kiếm những người tiếp theo cho mình. Nhưng rồi, nghe tiếng khóc đó hoài người ta cũng quen và dần không để ý đến nó nữa. Một ngày nọ, vào đêm trăng sáng có một đôi trai gái hẹn nhau ra gốc đa ngồi tâm sự. Họ là đôi bạn trẻ sống trên phố mới về quê chơi, và họ không biết được những gì đã xảy ra ở đây. Sáng hôm sau, trong làng náo loạn vì có tin người chết, mọi người bỏ hết công việc đang làm tò mò ra xem. Hóa ra là anh chàng đi cùng cô người yêu ra gốc đa tối qua. Và xác anh ta được tìm thấy cũng cách gốc đa đó không xa. Người ta cho rằng anh ta uống rượu say rồi lao xuống sông chết. Gần đó, người ta còn tìm thấy một miếng vải quần anh ta mắc lại trên thành cầu, ở đó còn dính lại một miếng da chắc là do mảnh sắt trên thành cầu kéo lại. Sau khi anh chàng này chết, cô người yêu cũng ra điên luôn. Hằng đêm, cô nghêu ngao hát gọi tên người yêu, lang thang khắp làng trên xóm dưới, đi gõ của từng nhà một cười nói khóc lóc. Đi theo cô gái luôn có một bầu không khí u ám, lạnh sống lưng nên mọi người ở kín trong nhà, không ai dám ra mở cửa. Người nhà cô ta thấy vậy cũng sợ, nên để mặc cô muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi. Cô ta đi lang thang cho tới tận đêm khuya, và đi mãi, đi mãi cho đến điểm cuối cùng là nghĩa địa của làng, nơi mà chỉ có mình cô với bầu không khí u ám, lạnh lẽo. Cô ngủ ở đó, lấy mộ làm giường, lá cây làm chăn, cứ thế…cứ thế…. Bỗng một hôm, người ta thấy cô chết ở bên bờ sông ngay chỗ anh chàng kia chết. Trên tay còn nắm chặt một chiếc lá đa.!!!